Thường thì con người trong xã hội luôn có nhiều vỏ bọc, có những người quá quen với những lớp vỏ bọc ấy nghĩ rằng mình là người như vậy. Có lẽ, từ thuở nhỏ, con người thường được giáo dục trở thành người như thế nào dựa trên những tiêu chí đạo đức và văn hóa.
Ví như, một đứa trẻ muốn được khen ngợi dù rất tinh nghịch, tò mò nhưng lại thể hiện mình rất điềm đạm, hiền lành trước mặt cha mẹ, thầy cô. Một người vô cùng thích ở một mình lại cố gắng tỏ vẻ nhiệt tình, hài hước trước lãnh đạo, đồng nghiệp…. Một cô gái vốn yêu thích bay nhảy, du lịch lại bó buộc mình trong hình tượng một bà nội trợ đảm đang, rất ít khi ra khỏi cửa… Rất nhiều, rất nhiều những người đã và đang tiếp tục sống như vậy, và coi đó là một điều vô cùng bình thường. Vì rằng, người trưởng thành phải học cách sống có trách nhiệm.
Nhưng rồi cứ gặp chuyện, mỗi một tấm mặt nạ, một lớp vỏ bọc bên ngoài cứ dần vụn vỡ, con người trở nên hoang mang, hoài nghi chính mình.